Cuộc Khủng Hoảng Xã Hội Này – 1913: Một Thời Kỳ Đối Mặt Với Tính Cấp Tiến và Sự Phản Bội Lớn

 Cuộc Khủng Hoảng Xã Hội Này – 1913: Một Thời Kỳ Đối Mặt Với Tính Cấp Tiến và Sự Phản Bội Lớn

Năm 1913, đất nước Ottoman trải qua một cơn địa chấn chính trị-xã hội với tên gọi “Cuộc Khủng Hoảng Xã Hội Này – 1913”. Cuộc khủng hoảng này không chỉ đơn thuần là một sự kiện lịch sử xa xôi mà còn mang trong mình những bài học quý giá về bản chất của quyền lực, lòng trung thành và vai trò của cá nhân trong dòng chảy lịch sử. Để hiểu rõ hơn về thời kỳ hỗn loạn này, chúng ta cần quay lại với một nhân vật quan trọng - Xáhhzade Mehmed Vashti (1876-1924) – một người được mệnh danh là “người đàn ông đầy ắp mâu thuẫn”.

Mehmed Vashti, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường hoàng gia xa hoa và quyền lực. Là con trai của Sultan Abdul Hamid II, Mehmed Vashti thừa hưởng những gen quý tộc cùng với lòng tham vọng mãnh liệt. Tuy nhiên, trái ngược với hình ảnh một hoàng tử lịch lãm, sang trọng, Mehmed Vashti lại sở hữu tính cách đầy bất ổn và liều lĩnh.

Trong bối cảnh Ottoman đang đứng trước bờ vực sụp đổ, Mehmed Vashti đã lựa chọn con đường chính trị đầy mạo hiểm: ủng hộ phong trào “Union and Progress” – một tổ chức bí mật có mục tiêu lật đổ chế độ quân chủ Ottoman và thiết lập một nền Cộng hòa. Lựa chọn này của Mehmed Vashti, mặc dù mang tính cách mạng nhưng cũng là mầm mống cho cuộc khủng hoảng xã hội năm 1913.

Sự ủng hộ của Mehmed Vashti đối với phong trào “Union and Progress” đã gây nên sự chia rẽ sâu sắc trong triều đình Ottoman. Một mặt, những người ủng hộ chế độ quân chủ truyền thống cảm thấy bị phản bội và tức giận trước hành động của Mehmed Vashti. Mặt khác, các thành viên “Union and Progress” lại coi Mehmed Vashti là một đồng minh quan trọng trong cuộc đấu tranh lật đổ sultan.

Cuộc khủng hoảng xã hội năm 1913 bùng nổ như một ngọn núi lửadormant thức tỉnh sau hàng trăm năm im lặng. Các cuộc biểu tình chống lại chế độ quân chủ và ủng hộ phong trào “Union and Progress” diễn ra khắp đất nước Ottoman.

Sự kiện Mô tả
Biểu tình ở Istanbul: Hàng ngàn người xuống đường, đòi bãi bỏ chế độ quân chủ và thiết lập nền Cộng hòa.
Nổi loạn của quân đội: Một số đơn vị quân đội từ chối nghe theo mệnh lệnh của sultan và ủng hộ phong trào “Union and Progress”.
Sự can thiệp của các nước châu Âu: Anh, Pháp và Nga can thiệp vào tình hình, thúc đẩy một giải pháp hòa bình nhưng lại lợi cho quyền lợi riêng của họ.

Cuối cùng, Sultan Abdul Hamid II bị truất ngôi và Mehmed V lên ngôi sultan mới. Tuy nhiên, cuộc khủng hoảng xã hội năm 1913 đã để lại nhiều hậu quả khôn lường:

  • Sự tan rã của Đế chế Ottoman: Cuộc khủng hoảng này là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử suy vong của đế chế Ottoman, mở đường cho sự ra đời của Cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ sau Chiến tranh thế giới thứ nhất.
  • Sự chia rẽ xã hội sâu sắc: Cuộc khủng hoảng đã làm nứt vỡ xã hội Ottoman, tạo ra sự phân cực giữa những người ủng hộ và phản đối phong trào “Union and Progress”.
  • Sự can thiệp của các nước phương Tây: Sự can thiệp của Anh, Pháp và Nga đã khiến tình hình thêm phức tạp, biến cuộc khủng hoảng nội bộ thành một cuộc chiến tranh quyền lực giữa các cường quốc.

Mehmed Vashti, người từng là tâm điểm của cuộc khủng hoảng này, sau đó trở thành sultan cuối cùng của đế chế Ottoman. Tuy nhiên, ông không thể ngăn chặn được sự sụp đổ của đế chế mà mình đã góp phần tạo ra. Cuộc đời Mehmed Vashti là một minh chứng cho câu nói “cái giá của tham vọng” – một con đường đầy rẫy những thử thách và hậu quả khó lường.